Summary
Trời trên cao có đức hiếu sinh, lại có công dung dưỡng vạn vật, ta tự thân cải mệnh cũng không dám nhận là nghịch thiên.
Nhân sinh thăng trầm khiến ta hiểu thêm nhiều điều nhưng do xương cốt cứng, trước giờ vẫn không học được cách khom lưng, uốn gối, cúi đầu.
Sống ở trên đời, nhìn chuyện bất bình mãi thành quen, tai nghe việc ác tới điếc đặc khiến ta từng chỉ biết bước đi trong câm lặng, mong thế gian bớt chút lời tàn nhẫn.
Thế nhưng, hôm nay, thân ở hồng trần, lòng mang chấp niệm, Trầm Tranh ta cũng quyết chí thí tiên một phen!